Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

Cô bé và chiếc máy bay giấy



Chủ nhật, 15/11/2009 08:28
Cô bé và chiếc máy bay giấy

 

Tặng VNCF

“Đời thay đổi khi ta thay đổi”


“Lớp 12. Đã đủ 18 tuổi. Không có sở thích gì đặc biệt.” Đó là những dòng tóm tắt About me trên blog của Quân trong những ngày này.


Dòng cuối cùng trên About me là: “Không muốn phải lớn”


-Mày có một cái about me kì cục thật đấy – My nói


-Kệ tao! – Quân vẫn cắm đầu xếp một chiếc máy bay từ tờ giấy vở vừa xé, không hề ngẩng mặt lên nhìn My


-Mà mày dạo này thế nào ấy. Kì cục thật. Thích cái gì rồi mà bỏ vậy không hay đâu. Thà mày đừng thích nó.


-Ừ, ý kiến hay đó – Quân vẫn không ngẩng mặt lên.


My quấn tay quanh lọn tóc thả xuống vai, thở dài hệt như một…bà mẹ kĩ tính, lo lắng khi thấy con mình “thần kinh không bình thường”. Hiền – đang ngồi bàn trên, nãy giờ đã nghe “lén” đầy đủ cuộc nói chuyện – quay xuống:


-Mày kiếm cái gì thích lâu lâu đi Quân. Có cái để “ham hố” cũng vui lắm đấy. Chứ như mày thì chán lắm.


Lần này thì Quân ngẩng mặt lên. Nó nhìn Hiền, cau mày:


-Quay lên và tiếp tục nhắn tin cho thằng gà bông bé bỏng của mày đi. Đừng làm phiền tao.


Hiền chựng lại, rồi dỗi. Con bé ngúng nguẩy quay lên, bực tức vì bị mắng vô cớ. Quân phóng chiếc máy bay giấy vừa xếp xong. Chiếc máy bay lượn một vòng nhẹ, rồi thản nhiên rớt xuống đất. Quân cũng không nhặt lại. My…thở dài. Hiền đã đụng đến điểm nhạy cảm của Quân. Ai bảo Quân là đứa không hề có sở thích đặc biệt nào?


————


Quân là một đứa rất thích truyện tranh. Năm lớp 8, nó mon men bước vào thế giới của những đứa bạn cùng lứa với nó và hăng say vẽ truyện với ước mơ tạo nên một nền “truyện tranh Việt Nam”. Đó là lúc phong trào vẽ truyện đang sôi nổi. Thời gian trôi đi. Phong trào lắng xuống, không còn thu hút nhiều fan mới. Nhiều người khác lại bỏ đi, vì họ đã lớn, không thể theo đuổi một thứ bấp bênh và mạo hiểm như vẽ vời. Trong số đó có Quân.


Vậy mà, một ngày nọ, theo lời dụ dỗ của ông anh, nó lang thang vào một diễn đàn truyện tranh của người Việt, với cái tên “Nông trại”. Trong lúc dạo một vòng quanh forum, với suy nghĩ là sẽ không quay lại lần thứ hai, thì nó nhìn thấy topic kêu gọi thành viên tham gia dự án “Tạp chí truyện tranh Việt Nam online” của admin Alex. Một tạp chí online miễn phí đăng tất cả những tác phẩm truyện tranh được vẽ bởi các bạn trẻ Việt Nam. Thật là điên! Người ta không bao giờ chấp nhận truyện tranh là một điều gì đó nghiêm túc cả.


Nhưng Quân tò mò: “Vì sao bây giờ mà những mem của “Nông trại” vẫn còn có thể có cái ước mơ viển vông đó nhỉ?” Sự tò mò khiến Quân đăng kí tham gia vào dự án “không mấy khả thi” đó. Có điều gì đó khiến nó muốn giúp những con người này, những người còn đủ dũng cảm để theo đuổi một ước mơ mà nó – và nhiều người khác – đã bỏ lại. “Dù sao thì”, nó nghĩ, “không được đứng trên đường đua thì cũng có thể làm người cổ vũ bên vỉa hè”.


Cuối cùng, Quân được chấp nhận trở thành một thành viên của “ban biên tập”, rải đều khắp cả nước, chỉ làm việc qua internet và có khi chưa gặp mặt nhau đến một lần. Nó còn nhớ ngày đầu tiên release số báo online thứ nhất, nó đã f5 liên tục để theo dõi lượt download nhích lên từng chút một.


—————–


Đó là những ngày của năm lớp 12. Không biết từ lúc nào, ước mơ “truyện tranh” của Quân trở thành chiếc máy bay giấy nhẹ thênh đang dang cánh chao lượn trong không gian.


Mỗi tối, nó đều online để làm việc cùng với Ni, Alex, bé Vân, Dream, Warm, bé Nami, bé Zuki…- những thành viên còn lại của “ban biên tập online” mà nó quen. Nó cũng không nhớ tên thật của mọi người, mọi cuộc trò chuyện đều bằng những cái nick yahoo và pm trong diễn đàn. Đôi khi chỉ là để tám những chuyện không đâu vào đâu.


Dạo này, công việc càng trở nên ngập đầu. Kể từ khi Alex quyết định tiến hành dự án “Cuộc thi vẽ truyện Việt Nam tương lai”; mọi thứ càng rắc rối hơn. “Ban biên tập” phải gởi mail, thương lượng, thuyết phục tất cả những đối tác, chạy đi chạy lại để tìm hiểu thị trường, sửa đổi bản đề án từng chút một và tranh cãi nhau đến long trời lở đất. Trong khi đó, từng số báo online vẫn phải đảm bảo ra đúng ngày và đầy đủ bài vở. Việc càng thêm việc.


Kì thi Tốt nghiệp và Đại học cứ nhích dần, nhích dần lại từng ngày. Và Quân – với lực học không giỏi mất – cứ thế quay cuồng giữa cái mình thích làm và những việc mình phải làm. Đôi khi, nó muốn bỏ cuộc, một lần nữa bỏ ngang ước mơ của mình.


———


Sau kết quả rất-tệ trong kì thi khảo sát Đại học thử lần thứ hai của trường của Quân, papa của nó cũng quyết định cắt net. Không được online ở nhà, Quân đành phải tìm ra hàng net. Nó rất ghét những hàng internet đông người, nhiều khói thuốc, chậm chạp, dòm ngó v.v…- một nơi khó mà dùng để làm việc được.


Hôm ấy là một ngày mưa ẩm ướt. Những con đường bắt đầu lênh láng nước không thoát được. Chật vật với chiếc áo mưa nilon bị rách mất một miếng lớn, Quân gởi xe và bước chân vào hàng net gần nhà. Vẫn là cái khung cảnh ấy: những thằng con trai hò hét game online, những đứa con gái tụm nhau lại bàn tán ầm ĩ về một hot girl nào đó…Khởi động máy xong, Quân ngồi chờ log in vào gmail để nhận công việc của tuần này. Lịch học dày đặc, nó chỉ có thể ra quán hai lần một tuần để giải quyết tất tần tật những gì được nhận. 2 phút. 4 phút. 7 phút.


-Chị Thanh ơi, đổi em máy khác đi. Máy này chậm quá à.


-Thông cảm đi bé. Hôm nay mạng bị gì nên máy nào cũng vậy à.


Quân thở hắt ra. Còn gì tệ hơn cho một ngày mưa, điểm Toán một tiết là 4 và mạng ngoài quán net (tính tiền theo giờ) thì chậm như rùa không nhỉ?


Cuối cùng, mailbox cũng chịu mở ra. Năm order từ Ni. Một bài nhận xét về các con số trong cuộc khảo sát số người đọc truyện tranh ở Hà Nội và Sài Gòn, một lá thư xin permission entry của một họa sĩ nổi tiếng để đăng lên tạp chí, một tutorial hướng dẫn vẽ, một phỏng vấn họa sĩ trẻ và một yêu cầu góp ý cho đề án “Cuộc thi vẽ truyện Việt Nam trong tương lai”. Thêm một dòng chú ý to tướng: “Đến thứ sáu là phải reply tớ nhé.”


Thứ sáu. Thứ sáu là hôm nay. Nghĩa là Quân phải hoàn thành tất cả 5 order này trong vòng 2 tiếng đồng hồ, với không khí thế này. Hôm qua nó không được họp conference với ban biên tập, làm sao mà nó góp ý gì cho đề án được.


————–


Lại một ngày mưa khác.


Quân đạp xe trong mưa, đi đến hàng net. Nó vẫn còn bị ám ảnh bởi cuộc cãi vã với Ni hôm trước. Khó có thể nói đó là cãi vã, khi chỉ có mình nó điên lên mà gào ầm ĩ trong quán net như một đứa không bình thường. Có lẽ hôm đó nó không bình thường thật. Điểm số, thời tiết, tốc độc mạng, công việc…khiến nó bức xúc. Nó đã tức tối quát lên với Ni vì sao biết nó chỉ onl được vào thứ sáu mà hẹn thứ sáu giao bài, biết nó lớp 12 mà giao nhiều như thế, biết nó không hề được họp conference tối hôm trước mà lại gởi bản đề án cuộc thi bảo góp ý…Đấy là nó đã kiềm chế để không quát thêm: có biết nó vừa bị điểm kém, biết nó suốt ngày cứ phải nghe ca cẩm về chuyện học hành,v.v…Nhưng hóa ra Quân chỉ nói toàn những thứ ngốc nghếch, vì chính nó đã nhận công việc này từ đầu, bởi sở thích của mình.


Có phải ai 12 cũng đều như nó không nhỉ?


Có phải ai trong cơn nóng giận cũng không kiềm chế được, để rồi trút hết vào một người đang quyết tâm cho ước mơ, rằng dự án của họ – và cả nền truyện tranh – đó chỉ là một điều hão huyền, là không tưởng, chẳng có ích lợi gì đâu và dẹp nó đi.


Nó đã nói với Ni như thế, sau khi thông báo rút ra khỏi “ban biên tập” để tập trung học hành thi cử. “Tớ sẽ không làm nữa, thấy mình không thể. Vả lại, tớ nghĩ chẳng được gì đâu. Các cậu có cố gắng cũng thế thôi.”. Cuối cùng, máy bay giấy cũng phải rơi, như lẽ đương nhiên.


Quan_ori: - Lâu lắm mới thấy anh để avai đấy nhé.


Quân gọi Phong. Nó add nick anh đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh để avai. Có lẽ Phong cũng ngập đầu với những bản vẽ, hợp đồng, kịch bản các loại. Còn nó thì vẩn vơ than thở…


Phong_ronin: – Anh avai mấy lần mà em không thấy đấy chứ.


Nó ngẩn mặt ra một lúc lâu, không biết phải chat gì. Tự dưng, nó gõ một câu hỏi ngốc nghếch lên bàn phím.


Quan_ori: - Trong tương lai anh còn vẽ truyện tranh không?


Phong_ronin: - Không dám nói trước em à. Nói trước bước không qua thì bị chửi đấy. Phải ổn định về vật chất đã mới tiếp được.


Nhìn emo cười hở cả răng của Phong mà Quân tự dưng càng buồn. Ai cũng trả lời vậy cả. Vì họ hiểu, họ muốn theo lắm chứ, nhưng có đủ sức theo không lại là chuyện khác. Khi lớn, mọi thứ sẽ khác.


Quan_ori: – Thế, em khuyên anh nhá, muốn theo thì đừng cưới vợ.


Phong_ronin: - Ơ hay nhỉ? Anh phải ổn định về tinh thần thì mới ổn định về vật chất được chứ.


Quan_ori: – Xời, anh đọc “Đời thừa” rồi mà. Cưới vợ về thì coi chừng suốt ngày “nghe tiếng vợ chửi, tiếng con khóc”. Đố mà làm nghệ thuật được.


Toàn nói những chuyện to tát cả. Nghệ thuật có hẳn là thứ gì to tát thế không nhỉ? Nhất là đối với một đứa 12 sắp thi Tốt nghiệp và Đại học, nghệ thuật có nên là một thứ to tát không? Nhỉ!


Lúc nó chuẩn bị tắt máy, bỗng dưng có một khung chat nhảy ra trên màn hình. Của Ni


Fatty_cat: – Quân rút thật à?


Quan_ori: - Ít ra hiện giờ là thế.


Fatty_cat: – Thi đại học xong thì thế nào?


Quan_ori: – Không biết, tùy hứng.


Im lặng.


Fatty_cat: – Hôm trước, Quân đã nói dự án “Cuộc thi” của tụi mình sẽ không thành sự thật, đúng không? Vậy thì giờ tớ và mọi người sẽ chứng minh ngược lại.


Quân ngập ngừng, tay dừng lại trên bàn phím. Là sao?


Fatty_cat: - Một lời hứa: khi có kết quả Đại học, tháng 7, 8 gì đó; mọi người sẽ làm được điều mà Quân nghĩ là không thể.


Quân_ori: - Nếu mọi người làm được, và nếu tớ đậu Đại học, tớ sẽ quay lại. Còn nếu không, tớ sẽ không quay lại nữa. Thế nhé.


Không phải ích kỉ. Quân cũng không còn con nít nữa. Chỉ là ít ra phải có một điều gì đó đảm bảo, để Quân có thể tin tưởng truyện tranh Việt Nam không đi vào bế tắc, thì nó mới dám quay lại.


————-


Những tháng ngày sau đó là lí do cho tâm trạng bất ổn của Quân. Nó biết, “Nông trại” đang ra sức biến dự án “Cuộc thi vẽ truyện Việt Nam tương lai” thành sự thật. Alex thương lượng với các nhà tài trợ, Ni gởi hàng đống mail đến bên đồng tổ chức, bé Vân chạy khắp các hang cùng ngõ hẻm ở trên mặt đất và trên net để liên hệ marketing. Warm đang viết tutorial cho số báo tới, bé Nami đi khảo sát, bé Dream chật vật xin từng permission tác phẩm cho tạp chí…Ai cũng đang thực hiện giấc mơ của họ. Cảm giác mình ngồi ngoài trong khi những người khác đang họat động hết mình khiến Quân khó chịu, nhưng lòng tự ái và tình hình học tập hiện giờ không cho phép nó quay lại.


—————


Đến trường, làm bài, đi học thêm, làm bài, về nhà, làm bài, nghe nhạc trên chiếc laptop không có wifi, và đọc hờ hững vài cuốn truyện tranh cũ rích. Lâu rồi nó không mua truyện nữa. Xem tivi là họat động duy nhất mới lạ. Nhưng từ lớp 10, Quân đã bỏ thói quen xem tivi. Nó không thích sự gò bó của truyền hình, khi mà nó phải chịu đựng những chương trình mình không thích để đợi đến chương trình mình thích. Tốt nhất là không xem nữa. Đến giờ vẫn vậy.


Một ngày của Quân gói gọn trong những họat động như vậy. Thỉnh thoảng, nó ngồi im nhìn laptop, muốn viết một bài review về một tác phẩm mới nào đó do họa sĩ Việt Nam vẽ; nhưng lại thôi. Đôi khi, nó thắc mắc không biết số báo sắp tới đã có đủ bài chưa. Nhưng thôi, không phải việc của Quân nữa.


Những ngày buồn tẻ ấy cứ thế trôi qua. Áp lực thi cử càng lúc càng phình to lên như một quả bong bóng bự căng tràn khí hiđro và sẵn sàng nổ tung bất cứ lúc nào. Nó không còn đến thời gian bằng ngày, hay tuần; mà bằng các kì thi. Thi thử đại học, thi thử tốt nghiệp, thi học kì hai, kiểm tra…


Tháng năm đang trôi qua. Tháng sáu, cùng với kì thi tốt nghiệp, sắp đến.


———–


-Làm bài được không con? – mẹ chạy ra mở cổng cho Quân, vừa thi môn cuối cùng của tốt nghiệp về.


-Không đến nỗi mẹ à – nó nhăn răng cười – Lý con chấp 2 điểm, thế mà dò lại trong sách thì thấy được 5 điểm rồi.


Nó vào nhà, quăng chiếc balô đen lên ghế rồi leo lên tầng hai. Thay bộ áo dài ra, nó nằm lăn ra giường. Trước khi thi, nó chỉ muốn thi xong về ngủ một giấc. Không hiểu sao lúc này, nó không cách nào nhắm mắt được. Có điều gì đó cứ lởn vởn trong đầu Quân. Một điều gì đó rất khó chịu. Nó đã kiểm tra kĩ tất cả các bài làm, không có lỗi sai nào do ngớ ngẩn. Kết quả nó đoán cũng không tệ lắm. Vậy thì điều gì nhỉ? Tháng 6 đã đến không kinh khủng như nó nghĩ. Kì thi tốt nghiệp cũng qua rồi mà. Chỉ còn một tháng nữa thôi, thi Đại học xong, nó sẽ tự do.


Lúc đó, nó sẽ bắt tay vào làm gì nhỉ?


Quân bật dậy. Cuối cùng, nó cũng hiểu điều gì lởn vởn trong đầu nó. Tháng 6 đã đến. Đến giờ nó vẫn chưa nghe tin tức gì về dự án “Cuộc thi vẽ truyện Việt Nam tương lai”. Chỉ còn một tháng nữa, thời hạn cho lời hứa của Ni sẽ kết thúc. Nếu Ni không làm được, nghĩa là nó đúng, và nó sẽ phải rời “Nông trại”, bỏ truyện tranh Việt Nam, đúng như lời hứa.


Chưa bao giờ như lúc này, Quân muốn lại là mình đã sai.


————


17 giờ 47 phút vào một ngày tháng 7 đẹp trời. Fox càfé.


-Dzô! Nâng ly chúc mừng năm đứa tụi mình, không sót em nào, đều thành sinh viên. – My mở đầu cho một màn tưng bừng.


-Thôi đi! – Quân làu bàu – Tao là tao ghét mấy bạn cứ cầm li nước ngọt mà dzô ra thiệt là to lắm đó.


Hiền tròn xoe mắt nhìn Quân:


-Không lẽ uống beer. Tao phản đối à nghen. Vẫn chưa chính thức là sinh viên đâu đó.


-Ai bảo mày uống beer. Tao chỉ nói cái con My kia bớt dzô, ra thôi. Tao chóng mặt lắm à.


Cả bàn năm đứa phá ra cười. Mỗi đứa thi một trường. Kể từ sau khi thi tốt nghiệp đến giờ, tụi nó mới gặp lại nhau. Hàng ngàn câu chuyện qua những cái miệng con gái cứ thế nổ ran như pháo hoa. Nào là cô giám thị khó tính, đến chuyện làm xong tưởng sai lại thành đúng, thậm chí cả những thứ như “thầy giám thị đẹp trai làm tao suýt quên làm bài”.


Gió thổi nhè nhẹ. My ghé sát vào tai Quân, hỏi: “Còn bên “Nông trại” thế nào rồi?”. Trong nhóm, My là đứa duy nhất biết chuyện đó, tuy nó không biết gì về truyện tranh cả. Nó chỉ đơn giản hiểu rằng đó là sở thích của con bạn mình.


-Tao chưa nghe được gì. Có lẽ cũng phải kết thúc thật rồi.


-Mày không tiếc à?


-Tiếc hay không thì sao? Hứa là hứa. Ni hứa thực hiện được, nhưng giờ tao đã có kết quả Đại học, mà bên ấy vẫn chưa làm được gì cả.


-Sao mày biết chắc là chưa được?


-Tao chẳng nghe gì.


Im lặng một lúc. Có lẽ My cũng không biết nói gì với Quân. Chưa từng có một đam mê như Quân, có lẽ nó cũng không hiểu như thế nào là dứt bỏ và ở lại để có thể đưa ra một lời khuyên. Nhưng My là bạn thân của Quân, nó hiểu.


-À này…


-Sao hử? – Quân ngẩng mặt lên nhìn My


-Cả tháng trời mày chỉ ôn thi, sống cứ như người rừng ấy. Không nghe được đâu có nghĩa là không có gì.


-Ý mày là sao?


-Mày không online, không xem tivi, không sms, không gọi điện; vừa thi về thì vác balô đi lên tít Sapa, thì hỏi làm sao mày biết gì về người ta được. Thử thử xem!


-Thôi – Quân uống cạn li cà phê đen đá không đường của mình – Tao không muốn thất vọng thêm nữa.


—————


Quân nằm trên giường, lăn qua lăn lại với những câu nói của My quẩn quanh trong đầu. Ừ thì cứ thử gọi điện một lần, có chết ai đâu. Có thể mọi người đã làm được dự án “Cuộc thi vẽ truyện Việt Nam tương lai”. Nhưng mà…nếu thật sự “Nông trại” đã không làm được…Nó sẽ ghét cách Ni trả lời lúc đó, ghét cách nó phải nói gì lúc đó, ghét cả việc đối mặt trực diện với sự rút lui của bản thân. Tiếng tivi papa mở dưới nhà lại to, chỉ khiến đầu nó nổ tung. Nó lết ra khỏi phòng, xuống nửa cầu thang, gọi vọng xuống:


-Ba ơi, mở tivi nhỏ giùm con với! Sao mà…


Quân ngừng lại đột ngột. Rồi nó phóng như bay xuống cầu thang.


———–


Quân cầm di động nhắn tin cho Ni: “Phỏng vấn hay lắm, Ni à”. Nó để di động bên cạnh để chờ phản hồi. Nó thầm cảm ơn papa đã không bỏ thói quen vặn nhỏ volume. Nếu không, có lẽ nó sẽ vẫn không biết…


“Cuộc thi vẽ truyện Việt Nam tương lai là một phần trong kế hoạch phát triển dài lâu nền truyện tranh Việt Nam của diễn đàn “Nông trại” nói riêng và những fan hâm mộ truyện tranh nói chung. Chúng tôi hi vọng từ đây sẽ phát hiện những tài năng mới, khuyến khích những ai đã tham gia và tạo nên một cái nhìn đối với thế giới về Việt Nam thông qua các tác phẩm dự thi”


Đó là những gì Ni đã trả lời khi được phỏng vấn trên tivi trong chương trình nói về “Cuộc thi vẽ truyện Việt Nam tương lai”. Quân nhớ, từng từ một, vì chính nó đã đọc mục tiêu này khi bản đề án còn nằm trên giấy. Mọi người đã biến tờ giấy đó thành sự thật.


“Cuối cùng Quân cũng liên lạc với Ni”


Tin nhắn đến. Nó đọc xong, tự hỏi vì sao Ni không liên lạc với nó trước, ngay khi cuộc thi được thông qua và phát động. Quân bấm số của Ni.


-Alô


-Quân đây! Vì sao Ni không nói trước cho Quân biết…?


Ngừng 1 giây


-…biết là mọi người đã thành công.


Im lặng. Nó biết đầu dây bên kia đang tìm một câu trả lời cho nó. Quân chờ đợi.


-Bởi vì – Ni nói, chậm rãi từng tiếng một – Ni nghĩ tự Quân biết điều đó sẽ tốt hơn. Dù Quân đã không liên lạc nữa, những gì mọi người làm được cũng sẽ đủ lớn để Quân biết. Điều đó tốt hơn là Ni nói. Và…


-Và sao?


-Để sự trở lại của Quân trọn vẹn nhất, khi không phải nhờ ai thông báo, mà là Quân tự tìm về ước mơ của mình một lần nữa.


————-


Đêm đầy sao.


Làn gió nhẹ từ ô cửa sổ tràn vào. Quân hít thở thật sâu. Nó dựa vào thành giường, đọc lại lần nữa bài review cho tác phẩm “Cậu bé và chiếc máy bay giấy” của anh Phong đăng trên tạp chí truyện tranh Liquid City của Mỹ. Câu chuyện kể về một cậu nhóc, nằm mơ, thấy thế giới bị đảo lộn: bàn ghế tủ giường nằm phía trên, trong khi cửa sổ, trần nhà, đèn thì lại nằm dưới. Để rồi khi cậu bé lao ra cửa sổ, cậu lại rơi, rơi xuống. Cậu bé khóc thét lên, nhưng một chiếc máy bay giấy đã xuất hiện, nâng cậu lên thật cao. Bài review nó viết vẫn dang dở. Biết nói thế nào về câu kết thúc của truyện: “Trẻ con sống trong một thế giới chẳng cần logic, nơi máy bay giấy không bao giờ rơi”?


Điện thoại lại reo. Của Ni.


-Quân này, online gấp để họp nhé. Số lượng tác phẩm dự thi tăng nhiều. Phải bàn lại một chút về hệ thống bình chọn của khán giả trên diễn đàn.


-Ừ!


Quân cúp máy. Nó mở yahoo lên để sign in. “Ban biên tập” đến giờ vẫn chưa gặp mặt nhau. Mọi người vẫn làm việc qua internet. Nó nhìn lại lần nữa bài review. “Trẻ con sống trong một thế giới chẳng cần logic, nơi máy bay giấy không bao giờ rơi”


Bỗng dưng, nó bấm ctrl+A và backspace. Trên màn hình trống trơn không còn gì, nó bắt đầu lại, với những dòng chữ khác: “Dù tôi đã lớn, máy bay giấy vẫn không bao giờ rơi”.


end
 

2 nhận xét: